Đặc sản của Gia Hưng Store
- Hàng chất lượng, giá gốc tại xưởng
- Nhận sản xuất theo kích thước của Anh/Chị
- Giao hàng, lắp đặt tận nơi tại Tp.HCM
- Bảo hành lỗi kỹ thuật trong 12 tháng
- Đơn giá shop em niêm yết cho 1 kệ đơn (nếu kệ theo cặp)
- Kích thước mỗi kệ đơn và bản vẽ chi tiết Anh/ Chị xem thêm ngay mô tả bên dưới⏬⤵️ ⤵ ⏬.
- Giá chưa bao gồm phí vận chuyển/lắp đặt. Anh/Chị nhắn tin để shop em báo giá phí rẻ nhất ạ.
- Giá niêm yết chưa bao gồm VAT.
- Quý khách xem thêm hình ảnh thực tế dưới phần mô tả⏬⤵️
Tại sao MÀU TÍM là màu chung thủy?
Trong thế giới màu sắc, mỗi màu đều mang một sắc ý nghĩa riêng của mình. Như “Màu đỏ” là màu của lửa và máu, nó đi liền với sức mạnh, quyền lực, sự quyết tâm. “Màu vàng” là màu của nắng mặt trời ấm áp, đi liền với cảm giác thụ hưởng hạnh phúc. Còn “màu Tím” có hai tầng ý nghĩ, sự khiêm nhường khép nép, và sự tôn thờ lòng chung thủy…
Màu tím có tên bắt nguồn từ một loài hoa, Violet. Và tên này được sử dụng từ thế kỷ 19.Từ thời Hy Lạp cổ đại kể rằng, Zues (hay Jupiter theo La Mã) yêu một người con gái tên Io. Vì sợ vợ là Hera ghen, ông đã biến Io thành một con bò trắng và cho hoa Violet làm thức ăn cho nàng. Nhưng Hera vẫn tìm ra được và giao con bò cho thần Argos có trăm con mắt trông coi (Argos khi ngủ chỉ nhắm có 50 con mắt). Thần Zeus rất đau khổ bèn cho gọi Hermes đến và ra lệnh cho Hermes giết Argos để giải phòng cho nàng Io. Hermes bay tới ngọn núi cao ngồi thổi sáo. Argos nghe tiếng sáo trầm bổng mê ly ấy bèn ngủ thiếp đi, nhắm cả trăm con mắt. Lập tức Hermes rút kiếm chặt đầu Argos. Hera biết được chuyện, nổi giận sai một con ruồi trâu khổng lồ bay đến đốt con bò. Io lồng lộng chạy, máu chảy ròng ròng. Qua bao núi cao đồng sâu, bơi qua Địa Trung Hải, cuối cùng Io đến được đất Ai Cập. Nơi đây sồ phận bất hạnh của nàng chấm dứt. Trên bờ sông Nil hùng vĩ, nàng đã được thần Zeus hoá thân trở lại thành người…Đây là nguồn gốc của tên Violet (hay Viola theo tiếng Hy Lạp)…Chắc các bạn sẽ nghĩ rằng, một vị thần mà gặp cô nào xinh xinh là yêu như Zeus thì không có gì là chung thủy…Nhưng ít ra ông cũng đã quan tâm, và không để người mình yêu phải chết…
Nhưng tại sao người ta nói màu tím tượng trưng cho tình yêu? Một câu chuyện có thật…Napoléon Bonaparte, vị hoàng đế lừng danh của Pháp, đem lòng yêu Joséphine de Beauharnais. Dù gia tộc Bonaparte không chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng họ đã có những khoảnh khắc hạnh phúc. Thế nhưng với cuộc đời nam chinh bắc chiến của mình, tình cảm của họ dần nhạt phai. Napoléon đã nói rằng “Quyền lực là tình nhân của tôi”. Các lá thư ngày càng ít sự yêu thương. Và điều gì tới cũng tới, để củng cố quyền lực của mình và vì Joséphin không thể có hoàng tử cho ông, Napoléon quyết định ly dị bà, và kết hôn với Công chúa Marie Louise của Áo. Bà khóc, nhưng vẫn chấp nhận vì tương lai của nhà Bonaparte, và vì bà yêu ông. Tuy đã xa cách, nhưng bà vẫn được xem là Hoàng hậu nước Pháp. Theo lời Napoléon: “Cô ấy không bao giờ nghi ngờ tình cả của tôi, cô ấy luôn xem tôi là người bạn tốt và thân yêu nhất”
Họ chia tay, Napoléon tiếp tục cho những cuộc chinh phạt, còn Joséphine quay về sống lặng lẽ ở Paris. Và sau trận chiến Waterloo lịch sử, Napoléon bị đày lên đảo Elba. Và chỉ khi một mình ông mới thấy nhớ Joséphine. Bà mất sau một căn bệnh viêm phổi. Napoléon biết được tin này thông qua một tờ báo. Ông đã giam mình trong phòng 2 ngày liền, tránh gặp mặt tất cả mọi người. Ông đã thổ lộ với một người bạn rằng: “Tôi thật sự yêu Joséphine, nhưng tôi đã không tôn trọng cô ấy”. Ông tới thăm mộ bà, đặt lên những cành hoa Violet, loại hoa mà sinh thời bà rất thích.
Trước khi mất vị hoàng đế lừng danh đã thốt lên: “Nước Pháp, Quân đội, Thống lĩnh, Joséphine”. Khi ông nhắm mắt, trong tay vẫn cầm chặt những cành hoa Violet và lọn tóc của Joséphine…Và hoa Violet đã trở thành biểu tượng của dòng họ Bonaparte…
Đó là một trong những nguyên nhân mà Violet được suy tôn là loài hoa của tình yêu, của lòng chung thủy, và loài hoa nhỏ này được chọn để thể hiện một tình yêu bền vững trong ngày Valentine…
Nếu như câu chuyện trên vẫn chưa thể thuyết phục bạn, tại sao “tím” là màu chung thủy, thì bạn nên đọc tiếp câu chuyện này…Một truyền thuyết vào thế kỷ XIX, về loài hoa này.
Anfaret, con của một vị Bá tước quyền uy và giàu có, là một chàng trai đẹp, thông minh và hào hoa. Anh đem lòng yêu một cô gái là vường tên Violeta. Khi biết thông tin này, vị Bá tước nổi trận lôi đình, vì cho rằng nàng không xứng với Anfaret. Mọi sự đau khổ, khó khăn, hành hạ , được gia đình Bá tước trút lên cô người làm tôi nghiệp. Nhưng như thế vẫn không ngăn được tình yêu của Anfaret. Anh vẫn cố gắng tìm gặp Violeta đù cô luôn lảng tránh. Tức giận, cha chàng trai nhốt anh lại, và tìm gặp Violeta nói rằng, cô hãy buông tha cho anh, cô chỉ làm cản trở tương lai anh. Và vì yêu, Violeta gật đầu chấp nhận trong nước mắt, và xa lánh chàng.
Nhưng Anfaret là một chàng trai kiên định, nên nhất quyết theo đuổi người mình yêu tới cùng. Không còn cách nào để khuyên giải chàng, vị Bá tước nói rằng anh hãy lên Paris học hành thành tài, sau đó, ông sẽ chấp nhận Violeta. Anh đã tin và lên Paris…
Violeta ở lại trang trại chịu mọi sự hành hạ của gia đình Bá Tước, họ xem nàng như cái gai trong mắt nên không từ một thủ đoạn nào để hành hạ nàng, nhưng Violeta vẫn cắn răng chịu đựng tất cả vì tình yêu dành cho Anfaret. Nhưng rồi ngày qua ngày, nàng không hề nhận đuợơc tin chàng, không một lá thư hay lời nhắn. Nàng âm thầm mỏi mong chờ đợg…. Rồi một hôm, mẹ chàng đưa cho nàng một bức điện tín và nói rằng hãy quên Anfaret đi, vì chàng sắp cưới con gái Nam tước bạn của Bá Tước tại Paris. Nghe tin như sét đánh, nàng ngất xỉu trước nỗi đau ấy, nàng đau đớn gần như chết lịm, cũng từ hôm ấy nàng trở nên câm lặng. Sự hành hạ cùa gia đình Bá tước ngày càng khắc nghiệt hơn, lại thêm phần đau khổ trong lòng, uất ức vì chàng Anfaret phụ tình nên sức khoẻ của nàng ngày càng suy sụp. Và rồi một đêm mưa gió họ đã đuổi nàng ra khỏi nhà, từ đó không ai còn biết tin tức gì của nàng nữa.
Còn về phần Anfaret, 5 năm sống nơi thủ đô Paris tráng lệ, TY của chàng không hề suy chuyển, hình bóng nàng Violeta vẫn lung linh trong trái tim chàng, chưa một ngày nào chàng không nhớ về người yêu đang ở trang trại chờ chàng trở về. Mỗi tuần chàng đều gửi một lá thư về cho nàng, động viên nàng hãy ráng đợi chàng trở về, tin tưởng tình yêu của chàng, rằng cuộc đời chàng chỉ yêu duy nhất có nàng mà thôi, chàng sẽ trở về và cưới nàng làm vợ. Nhưng cả chàng và Violeta nào có ngờ đâu, những lá thư tình yêu ấy chưa bao giờ đến được tay nàng Violeta. Chàng có ngờ đâu khi chàng ra đi bao sóng gió đã đổ ập lên người chàng yêu dấu. Chàng vẫn tin rằng bằng sự cố gắng của mình để học thật nhanh mà trở về ….
mVà rồi ngày cuối cùng của 5 năm đã đến, sắp đến ngày trở về. Trước ngày tốt nghiệp, chàng muốn quay về bất ngờ để báo tin cho nàng biết rằng chàng sắp được cưới nàng, rằng họ sắp được bên nhau.Nhưng khi chàng quay trở về nhà thì mọi thứ không còn như trước, nàng Violeta đã không còn ở đó nữa, gia đình chàng tìm mọi cách bôi xấu nàng nhưng Anfaret không hề tin. Chàng như điên dại chạy khắp nơi tìm kiếm hình bóng người yêu.Chàng bôn ba khắp nước Pháp tìm nàng, dò hỏi người quen, chàng không tiếc gì tiền bạc đi khắp nơi nhưng vẫn bặt tin nàng. Cho đến một ngày, trải qua bao tháng tìm kiếm vô vọng, sức cạn lực kiệt, chàng lâm bệnh nặng tưởng chừng như không thể qua khỏi, cha mẹ chàng xót con nên đành phải tung tiền ra thuê người tìm kiếm lần nũa, nhưng bóng dáng nàng Violeta vẫn bặt tăm. Họ hối hận vì đã gây cảnh đau lòng để giờ đây nhìn đứa con trai yêu quý đang thoi thóp trên giường trong nỗi đau khổ tột cùng. Họ đã đưa tin khắp nước Pháp nếu ai tìm được nàng Violeta họ sẽ không tiếc bất cứ thứ gì…
Hai năm trôi qua, bệnh tình chàng Anfaret ngày càng trầm trọng, cả dòng tộc gần như tuyệt vọng thì một hôm xuất hiện một cậu bé rách rưới với bộ dạng lo lắng hốt hoảng dừng lại ở trang trại đem lại tin tức về Violeta, nhưng cậu bé chỉ đòi gặp chàng Anfaret và chỉ muốn nói riêng với chàng. Nghe được tin này, chàng Anfaret chợt bật dậy, chạy như bay đến bên cậu bé, ôm chầm lấy cậu mừng rỡ mà không kịp nhìn vào đôi mắt đang rơi lệ của cậu, cậu bé ấy chính là em trai của Violeta. Cậu bé đưa tay ra cho chàng và nói : “ Cậu chủ hãy đi theo cháu!” Dường nhu có một sức mạnh thúc đẩy, chàng Anfaret cố gượng đi theo cậu bé, đi thật xa, thật lâu, về tận một vùng thật hẻo lánh, một nơi rất xa trang trại mà không ai có thể ngờ tới. Cậu bé liên tục thúc hối chàng đi thật nhanh, trông câu rất vội vã….Quãng đường xa khiến Anfaret như kiệt sức, cha mẹ chàng cũng gần như ko đủ sức để đi tiếp, muốn được nghỉ ngơi nhưng cậu bé vẫn không muốn dừng, cậu luôn thúc hối mọi người đi thật nhanh, cậu nói : “Xin các ngài hãy theo cháu mau lên kẻo không kịp. Anfaret dường như linh cảm được điều không lành đang xảy đến nên chàng vẫn tiếp tục lên đường. Và rồi, khuất sau những ngọn núi kia là một vùng quê thật hẻo lánh nghèo nàn, trong một căn nhà tối tăm nàng Violeta đang trong cơn hấp hối, xanh xao gầy gò, chỉ còn đôi mắt như đang trông ngóng điều gì, đôi môi nàng trong cơn mê sảng vẫn gọi tên Anfaret không thôi. Anfaret bàng hoàng đau đớn, chàng vừa chạy đến quỳ bên nàng thì cũng là lúc nàng nhắm mắt, không còn kịp nhìn thấy Anfaret. Chàng bật khóc gào thét tên Violeta, van xin mọi người hãy cứu lấy nàng…nhưng …mọi người đều quay đi và rơi lệ…Violeta đã mãi mãi ra đi mà không kịp nhìn thấy gương mặt của người nàng yêu dấu và chờ đợi….Cậu bé đã kể cho chàng nghe tất cả mọi điều, từ ngày nàng rời khỏi nhà Bá tước, đã mang trong người căn bệnh hiểm nghèo, hậu quả của những ngày bị hành hạ ngày ấy…Nhưng nàng vẫn cố thoi thóp sống mong ngày chàng Anfaret trở về…nàng vẫn muốn chờ đợi ngày chàng về để nói với chàng rằng nàng vẫn yêu nàng, vẫn chờ đợi chàng…rằng vẫn không tin chàng đã phản bội lại lời thề hứa năm xưa…rồi mới thanh thản ra đi…nhưng tất cả đều đã muộn…nàng đã ra đi ko kịp nói lời trăn trối…ko kịp nhìn thấy chàng Anfaret…Cha mẹ chàng nhìn thấy cảnh đau thương đó đã gục xuông trước mặt nàng mong nàng tha thứ…nhưng nàng nào còn biết gì?
– Cha mẹ đã vừa lòng chưa?- Anfaret gào lên thảm thiết – các người đã thoả mãn chưa? Nàng đã ra đi thật rồi, nàng bỏ ta rồi, ta còn sống để làm gì nữa. Ánh mắt và giọng nói của Anfaret như vang từ cõi xa xăm nào đó….
Đám tang Violeta được đưa về trang trại tổ chức với những vòng hoa hồng trắng muốt, trắng tinh khiết như gương mặt im lìm lạnh giá của nàng Violeta. Còn Anfaret, chàng ôm lấy linh cữu của Violeta không rời, môi chàng mấp máy gọi tên người yêu như một kẻ mất trí…Ai nhìn vào đều cũng phải rơi lệ, khuyên giải thế nào chàng cũng bỏ ngoài tai. Và từ đó, chàng không hề rời khỏi nàng, ngày này sang ngày khác chàng vẫn ngồi im lìm bên mộ nàng, nỗi đau ấy không thể vơi đi, Anfaret như một kẻ mất trí, chỉ biết kêu tên nàng trong nỗi đau tột cùng. Tình yêu ấy quá lớn, tình yêu ấy đã trở nên bất diệt trong lòng chàng. Cha mẹ chàng trở nên bất lực không thể khuyên gì chàng được nữa vì bản thân họ cũng cảm thấy quá ân hận…Rồi một ngày cuối Đông, vì kiệt sức và cũng vì quá đau khổ chàng Anfaret đã gục ngã trút hơi thở sau cùng tbên mộ nàng Violeta. Di chúc sau cùng chàng chỉ muốn được chôn chung cùng nàng. Mùa Đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân lại trở về nơi trang trại, nơi đây chỉ còn lại vợ chồng Bá tước già hiu quạnh, ai cũng tiếc thương cho mối tình của chàng Anfaret và nàng Violeta.
Một buổi sáng thức dậy, người ta bỗng chợt nhìn thấy trên mộ hai người xuất hiện một nhánh hoa màu tím vươn cao trong gió, một màu tím ngát thắm sắc cả khu vườn, cành khẳng khiu nhưng vẫn vững vàng trước gió, vươn cao mạnh mẽ như tình yêu bất diệt của chàng Anfaret và nàng Violeta. Người ta tiếc thương cho cô gái nết na hiền dịu, tiếc thương cho một mối tình ngang trái chung thuỷ ấy bèn đặt tên cho loài hoa ấy là VIOLET, loài hoa mang tên người con gái bạc mệnh. Một màu hoa mang màu tìm thuỷ chung!
Violet loài hoa yêu quý
Đẹp dịu dàng như đôi mắt em
Bằng ánh nhìn thật thà chung thuỷ
Xoá tan lòng ngờ vực nhỏ nhen…
Nguồn FB: Những người yêu màu tím
Shortlink:
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.